Khi ở một mình, đôi lúc vài chuyện đơn giản nhất lại trở thành một thách đố lớn. Đặc biệt với kẻ lười như mình.
Sáng qua, trong tình trạng kiên quyết nói không với bác sĩ và thuốc, khi biết cái dạ dày cần chút gì đó nhẹ nhõm, thanh thanh và cái thân đau nhừ kèm cái họng đau rát cần chút hỗ trợ thì giải pháp chỉ có một từ duy nhất: cháo.
Thế là ta đi bắc nồi. Nấu cháo, cháo trắng, rất đơn giản. Vấn đề chính là thời gian và sự kiên nhẫn đi kèm. Nồi đất nung được dùng đảm bảo cháo nhừ và nóng lâu. Canh lửa khéo sao cho nước cháo sôi bùng thì lúc đó chỉ còn lửa nhỏ cháo sôi liu riu, âm ỉ. Cẩn thận có thể cho một hai giọt dầu mè (loại dầu trong cho đỡ bị nổi vị) để cháo tránh bị sôi trào.
Cho người bị cảm, hay ở cảm giác khật khưỡng gần với bà con bị cảm cúm, thì cháo ăn thế nào?
Rất đơn giản. Tía tô loại lá xoăn thơm lừng, vẫn thường được gọi là tía tô ta, cùng hành hoa thái mỏng. Một quả trứng gà tươi cùng vài hạt muối hoặc chút bột gia vị để sẵn đó. Người ốm nhưng vẫn còn đắm đuối với vị thì có thể để ké chút tiêu xay và mắm cốt. Nhưng cho hai bạn này vào thì cái thanh của cháo hẳn bị giảm sút ít nhiều 🙂
Lửa được vặn to chút xíu, để nồi cháo trên bếp ở trạng thái đang sôi. Đập trứng cho vào bát kèm tía tô và hành hoa. Múc cháo từ nồi vào bát, dùng thìa khuấy để trứng tan và tự chín dưới nhiệt độ của cháo nóng.
Thêm chút bột gia vị. Và ăn. Bát cháo nóng, thơm lừng vị tía tô và hành hoa. Trứng đã chín không có chút vị tanh nào cả. Ăn xong người cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng. Như thể trút đi được một gánh nặng vậy!